LIKE US ON FACEBOOK

HOT News

TIN TỨC MỚI

KỸ NĂNG CHO SINH VIÊN

TUYỂN SINH

THƯ GIẢN

THƯ VIỆN

ẨM THỰC

VIỆC LÀM CHO SINH VIÊN

» » » Trả anh lại, nơi anh thuộc về

Buổi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi vào căn phòng. Thu Nguyệt nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiết trời mùa thu se se lạnh, những cơn gió lùa vào mơn trớn trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Có tiếng mở cửa, Thu Nguyệt quay đầu lại. Cô mỉm cười nhìn Lâm Phong bước lại gần. Từ ngày cô nhập viện, ngày nào anh cũng đến thăm cô.
-Hôm nay anh không đi làm sao?
Anh vừa đặt giỏ trái cây mang đến lên bàn vừa nói:
-Có chứ, nhưng anh tranh thủ đến thăm em một lát.
Sau đó anh ngồi xuống mép giường, ánh mắt ấm áp nhìn cô:
-Em thấy trong người thế nào, có mệt lắm không?
Cô mỉm cười lắc đầu, đôi môi cô nhợt nhạt dường như trong suốt. Anh cầm bàn tay nhỏ nhắn cuả cô ủ trong tay mình. Nhìn thẳng vào mắt cô, anh nhẹ nhàng:
-Em đừng lo nghĩ quá nhiều, bác sĩ nói, sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho em, nhất định căn bệnh của em sẽ khỏi. Hứa với anh, dù thế nào cũng không được bỏ cuộc, em nhé!
Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu, anh cũng cười, căn phòng ngập tràn tình yêu thương.

Trả anh lại, nơi anh thuộc về

***
-Anh Phong.
Lâm Phong vừa ra khỏi nhà xe thì nghe tiếng gọi phía sau. Anh quay đầu lại, nheo mắt nhìn Hải Băng tiến về phía mình. Sau đó cả hai cùng bước vào công ty. Vừa đi Hải Băng vừa hỏi:

-Tình hình của Thu Nguyệt sao rồi anh?
-Cô ấy vẫn ổn.

-Hôm trước, em đến thăm, cô ấy bảo ngày nào anh cũng đến.

Lâm Phong khẽ gật đầu sau một tiếng thở dài:

-Nếu một ngày không gặp Thu Nguyệt, không biết cô ấy có khỏe không, anh sẽ không yên tâm làm việc.

Hải Băng đi chậm lại rồi dừng hẳn, Lâm Phong cũng dừng bước theo cô. Ánh mắt cô đượm buồn nhìn anh:

-Trước đây, anh không quan tâm Thu Nguyệt như vậy?

Lâm Phong im lặng, một lúc sau, anh trầm giọng nói:

-Vì trước đây, Thu Nguyệt có thể tự mình sống tốt khi không có anh, nhưng bây giờ...em hiểu mà, cô ấy cần anh.
Nhìn vào đôi mắt kiên quyết của anh, trái tim Hải Băng chợt đau nhói, cô gượng cười gật đầu:

-Vâng, em hiểu_Rồi cô nói tiếp: Thôi, em đi trước đây, gặp lại anh sau.

Hải Băng quay người bước đi thật nhanh. Nếu đối diện với anh thêm một giây nữa thôi cô sẽ khóc mất, cô không muốn anh nghĩ cô là người yếu đuối. Lâm Phong đứng lặng nhìn theo bóng cô. Anh biết mình đã làm tổn thương cô, rất nhiều, nhưng anh không thể lựa chọn khác, Thu Nguyệt cần anh. Bất giác, anh thầm nói: “Hải Băng, anh xin lỗi”.

***

Buổi tối, Thu Nguyệt ngồi trên giường, chăm chú nhìn Hải Băng gọt táo.

-Ở công ty, cậu phải làm thêm công việc của mình, chắc cậu bận lắm_Thu Nguyệt áy náy nói.

Hải Băng dừng tay, nhìn bạn mỉm cười:

-Cậu đừng lo, công ty đã tuyển thêm người mới thay vị trí của cậu rồi, nên cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.

Hải Băng nhấn dao bổ đôi trái táo. Cô tỉ mỉ loại bỏ từng hạt rồi đặt lên đĩa.

-Mấy bữa nay...mình thấy cậu và anh Phong không đi cùng nhau, hai người có chuyện gì sao?

Hải Băng khựng lại vài giây, trong phút chốc, đôi mắt cô như phủ một làn sương mỏng, lạnh lẽo và u ám. Ánh mắt ấy làm Thu Nguyệt linh cảm được điều gì đó, cô đang định hỏi nhưng Hải Băng đã vui vẻ trở lại:

-Mình và anh ấy là đồng nghiệp, nên khi nào có việc cần mới gặp nhau thôi.

Dứt lời, Hải Băng vội cúi đầu xuống, nhưng Thu Nguyệt vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của cô khi nói ra câu ấy. Bởi Thu Nguyệt biết, Hải Băng yêu anh, và anh cũng dành cho cô một tình cảm đặc biệt. Hai người từ khi nào đã trở nên gần gũi thân thiết. Nhưng từ khi Thu Nguyệt nhập viện, Lâm Phong và Hải Băng đã không còn nhắc tên nhau mỗi lần nói chuyện với cô.

-Không phải như vậy đúng không? Thu Nguyệt khàn giọng nói: Là vì mình nên hai người mới trở nên như vậy.

-Cậu nói gì vậy_Hải Băng nghiêm giọng: Cậu không có lỗi gì hết. Nhiệm vụ của cậu là phải nghỉ ngơi để mau khỏi bệnh. Mình rất lo cho cậu, anh Phong cũng rất lo cho cậu...

Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra. Hai cô gái quay đầu lại. Lâm Phong bước vào, ánh mắt anh và Hải Băng lặng lẽ giao nhau giữa khung trung. Thu Nguyệt cười nhẹ rồi cúi đầu xuống, cô không muốn nhìn thấy cảnh này. Qua giây phút ngỡ ngàng, Hải Băng bình tĩnh lại, giọng cô rất tự nhiên:

-Bây giờ anh mới xong việc ở công ty à?

-Uhm, có vài hợp đồng anh cần phải xem qua.

Nhìn anh đặt cặp lồng xuống bàn, Hải Băng tò mò hỏi:

-Anh mua gì cho Thu Nguyệt đấy?

-Không phải anh mua đâu, là gà hầm thuốc bắc mẹ anh nấu riêng cho Thu Nguyệt.

Sau đó Lâm Phong quay sang Thu Nguyệt, dịu dàng bảo:

-Em ăn luôn cho nóng nhé!

Thu Nguyệt lắc đầu, vừa xoa bụng vừa nói:

-Em mới ăn món súp của Hải Băng mang đến, giờ vẫn còn no lắm.

-Vậy anh để đây, khi nào đói em phải ăn ngay, chịu đói sẽ không tốt đâu.

Thu Nguyệt mỉm cười:

-Em biết rồi.

Lâm Phong ngồi xuống cạnh Hải Băng, nhưng giữa hai người có gì đó thật gượng gạo. Thấy vậy, Thu Nguyệt cười bảo:

-À, hai người có chuyện gì vui không, kể cho mình nghe đi.

Đề nghị của Thu Nguyệt không khó, Lâm Phong và Hải Băng thay nhau kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, hầu hết là chuyện mấy cô nàng, mấy anh chàng ở công ty. Thỉnh thoảng,cả ba cùng bật cười, căn phòng vì thế mà như rộng hơn, thoải mái hơn. Nhưng đôi khi, Thu Nguyệt thấy ánh mắt Hải Băng hướng về Lâm Phong, anh đều lảng tránh bằng cách nhìn đi nơi khác. Giữa họ dường như có rất nhiều điều muốn giấu cô. Thu Nguyệt cười buồn, cảm giác có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng. Rất lâu sau đó, không biết là bao lâu nữa, Hải Băng đưa tay xem giờ rồi đứng dậy:

-Cũng trễ rồi, mình phải về đây_Quay sang Lâm Phong, cô nói: Em về trước nhé!

-Để anh đưa em về_Lâm Phong cũng đứng dậy.

-Không cần đâu, em tự về được_Hải Băng nhìn anh, sau đó nhìn Thu Nguyệt giây lát rồi bước đi.

-Hải Băng_Thu Nguyệt gọi: Giờ khuya rồi, cậu không nên về một mình đâu_Sau đó cô quay sang Lâm Phong, nói như dặn dò: Anh đưa Hải Băng về nhà giúp em nhé, giờ em buồn ngủ rồi, nên không thể tiễn hai người được.

Thu Nguyệt dứt lời, Lâm Phong và Hải Băng lặng lẽ nhìn nhau, không biết phải nói gì.


***
Trời về đêm, nhiệt độ hạ thấp làm không khí vô cùng lạnh lẽo. Trong khuôn viên bệnh viện, Hải Băng và Lâm Phong đi song song bên nhau, ánh đèn mờ hắt bóng hai người xuống mặt đường. Giữa hai người có sự im lặng vô cùng nặng nề. Chỉ nghe thấy tiếng gió rít từng cơn lạnh giá.

-Nếu như Thu Nguyệt không thể khỏi bệnh, thì anh sẽ ở bên cô ấy...suốt đời sao? Hải Băng nhỏ giọng hỏi, như cố kìm nén nỗi hoang mang.

-Anh không biết, nhưng nếu sự thật là như vậy, thì anh sẽ ở bên cô ấy.

Hải Băng dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào anh, giọng cô run run:

-Vậy còn em thì sao?

Lâm Phong quay mặt đi nơi khác để tránh ánh mắt cô, khó nhọc nói:

-Rồi em sẽ tìm được người yêu em, chăm sóc cho em suốt cuộc đời.

Nước mắt Hải Băng lặng lẽ rơi, những giọt nước mắt lấp lánh như sao đêm, cô nghẹn ngào nói:

-Anh biết không, từ khi biết Thu Nguyệt yêu anh, cho đến khi biết cô ấy bị bệnh nan y, và biết anh thật lòng quan tâm cô ấy, em đã tự nhủ mình phải vui lên, vì có anh ở bên, cô ấy sẽ có nghị lực để chống chọi với bệnh tật. Em đã cố...cố gắng rất nhiều để quên anh, cố gắng mỉm cười để anh có thể yên tâm về em, nhưng em không làm được, em vẫn buồn, vẫn khóc, và mỗi lần nhìn thấy ánh mắt yêu thương khi anh nhìn Thu Nguyệt, tim em đều đau nhói...

-Hải Băng...

-Em biết như vậy là ích kỉ, nhưng em cũng không đủ cao thượng để xem như không có gì xảy ra. Anh bảo em phải làm sao đây?

-Hải Băng, anh xin lỗi_Giọng anh như bất lực: Anh yêu em, nhưng anh đã hứa với Thu Nguyệt sẽ không rời xa cô ấy. Xin em, hãy quên anh đi và tìm cho mình một tình yêu mới.

Hải Băng lắc đầu liên hồi. Rồi bất chợt, cô vòng tay ôm chầm lấy anh, đầu cô dựa vào ngực anh, nước mắt cô thấm vào áo anh, lạnh buốt. Giọng cô sũng nước:

-Lâm Phong, xin anh đừng bỏ mặc em.

Lâm Phong nhắm mắt lại, cố kìm nén nỗi đau trong trái tim.

Phía sau bức tường của một dãy nhà gần đó, Thu Nguyệt bịt chặt miệng để không bật ra tiếng khóc. Thế nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, mặn đắng. Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi, len lỏi vào tận sâu trái tim cô. Lời nói của anh và Hai Băng như mũi dao xuyên thủng trái tim cô, đau nhói.

“Anh Phong, nếu em phải nhập viện điều trị, anh có thể ở bên em không?”

“Anh...”

Thu Nguyệt cười buồn: “Em chỉ nói vậy thôi, anh đừng để tâm”

“Anh hứa.”

Thu Nguyệt ngây người như không tin vào tai mình.

“Anh sẽ bên cạnh em, bất cứ khi nào...em cần anh”

Và từ giây phút ấy, anh đã bên cô như lời anh hứa. Cô hạnh phúc lắm, nhưng trong giây phút này, mọi chuyện đã đi quá xa nơi mọi thứ bắt đầu.

Thu Nguyệt yêu anh, nhưng anh yêu Hải Băng và cô ấy cũng yêu anh. Một vòng xoáy tình yêu mà trong đó, không có người đúng cũng không có người sai. Tình yêu mà, đâu ai có lỗi khi dành cho người khác một trái tim và mong người ấy bên cạnh mình. Nhưng tình yêu của anh và Hải Băng là tình yêu cao thượng. Trong phút chốc, Thu Nguyệt thấy tình yêu của mình dành cho anh thật nhỏ bé. Và tình yêu ấy không xứng để anh phải hi sinh nhiều như vậy. Hạnh phúc đơn giản mà cô thầm mong ước, nào ngờ lại là lưỡi dao gây ra nỗi đau cho cả ba người. Cô không muốn anh phải đau khổ khi bắt ép mình phải bên cạnh cô. Anh xứng đáng được đến nơi anh thuộc về, một nơi có tình yêu, có người con gái có thể làm anh mỉm cười hạnh phúc và sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Cô không muốn mình trở thành bức tường ngăn cản anh và Hải Băng đến bên nhau. Một khi đã không còn khả năng níu giữ thì đành phải buông tay, đủng không?

-Thu Nguyệt...Nữ bác sĩ vội vàng đỡ Thu Nguyệt khi thấy cô sắp ngã khụy nơi hành lang vắng người. Sau đó nữ bác sĩ dìu cô vào phòng, kéo chăn đắp cho cô rồi dặn dò:

-Cô nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung nữa.

Nữ bác sĩ đi ra gần đến cửa thì Thu Nguyệt gọi với theo, cô thều thào nói:

-Bác sĩ, tôi có thể nhờ chị một việc được không?

***
Sáng hôm sau, khi Lâm Phong đến thì thấy Thu Nguyệt đang đứng ở cửa sổ, quay lưng lại phía anh. Anh bước đến kéo rèm cửa lại làm Thu Nguyệt giật mình, cô không nghĩ anh đến thăm cô sớm như vậy.

-Em không nhớ lời bác sĩ dặn sao, đứng ở đây rất dễ bị cảm lạnh.

Thu Nguyệt tươi cười nói, nét mặt cô vô cùng rạng rỡ:

-Anh yên tâm đi, ngày mai em được xuất viện rồi đấy.

-Em nói sao? Lâm Phong như không tin vào tai mình.

-Cô ấy nói đúng rồi đấy_Nữ bác sĩ từ ngoài bước vào, trên tay cầm bộ hồ sơ dày: Sau hai tháng điều trị, cơ thể cô ấy đã có những phản ứng rất khả quan, tế bào ung thư bị đẩy lùi. Và kết quả kiểm tra ngày hôm qua cho thấy, cô ấy đã hoàn toàn bình phục.

-Thật sao?

-Đây là kết quả, anh có thể xem.

Nữ bác sĩ đưa tập hồ sơ cho anh. Gương mặt anh ngày càng rạng rỡ khi xem nó. Rồi anh xoay người, ôm chặt Thu Nguyệt trong vòng tay mình, xúc động nói:

-Tốt quá rồi, Thu Nguyệt, cuối cùng em cũng làm được rồi.

Thu Nguyệt gật đầu trong nụ cười thật tươi, dường như không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của họ. Nhìn thấy cảnh đấy, nữ bác sĩ vội quay mặt đi, ngước mắt nhìn lên trần nhà để ngăn dòng nước mắt.

...Đêm hôm qua...

-Làm như vậy, anh ấy sẽ không cảm thấy có lỗi với tôi, sẽ không phải gượng ép bản thân quên đi người anh ấy yêu để bên cạnh tôi. Không vướng bận tôi, họ sẽ có thể quay lại bên nhau, tôi không muốn họ vì tôi mà phải đau khổ.

-Nhưng...nếu bây giờ cô chấm dứt điều trị, căn bệnh sẽ phát triển nhanh và...

-Tôi biết_Thu Nguyệt đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, giọng nhỏ nhưng kiên quyết: Chết trước hay sau thì kết quả vẫn sẽ là chết. Dù có tiếp tục điều trị tôi cũng chỉ có thể sống được thêm hai tháng, phải vậy không?

-Chuyện này...Nữ bác sĩ nghẹn lời.
-Coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi, xin chị giúp tôi hoàn thành nó, có được không?

Nữ bác sĩ mím chặt môi, sau cùng đành phải gật đầu.

***
Sau khi xuất viện, Thu Nguyệt mời Hải Băng và Lâm Phong đến nhà ăn cơm. Vừa ăn, cô vừa nói:

-Hải Băng, Lâm Phong, mình có chuyện muốn nói với hai người.

Lâm Phong và Hải Băng đưa mắt nhìn Thu Nguyệt chờ đợi.
-Có lẽ...mình và mẹ sẽ sang Mỹ sinh sống.

-Vì sao? Hải Băng ngạc nhiên hỏi.
-Hôm trước, một người bạn thân của mẹ mình đã gọi cho mẹ mình và bảo, bên đấy có một khu nghỉ dưỡng rất tuyệt, rất thích hợp cho những người mới xuất viện như mình. Hơn nữa, bác ấy còn bảo, ở bên đấy có một công ty đang tuyển nhân viên đúng với lĩnh vực của mình, nên mình muốn thử sức.

-Cậu không gạt mình đấy chứ?
-Không tin cậu có thể hỏi mẹ mình.

Không đợi Hải Băng hỏi, mẹ cô đã gật đầu đồng ý với ý kiến của con, mặc cho nỗi đau của người làm mẹ đang dày xéo. Lâm Phong nãy giờ yên lặng, nhưng rồi anh hỏi:

-Vậy khi nào em đi?

-Khi nào hoàn tất thủ tục xuất cảnh, em và mẹ sẽ đi, có lẽ là hai ngày nữa.

Thu Nguyệt dứt lời, không khí trong căn phòng như chùng xuống. Cổ họng ai cũng nghẹn lại, không biết phải nói gì.


***

Hôm ấy, tiết trời lạnh và trên cao, những đám mây bàng bạc lặng lẽ trôi. Thu Nguyệt đứng cạnh Hải Băng, nhìn bóng lưng Lâm Phong đang loay hoay giúp mẹ cô xếp vali vào cốp xe mà trái tim cô thắt lại, tê tái. Cô nắm chặt bàn tay, cố gắng chống chọi với những cơn chóng mặt, khó thở đang ập tới. Sắc mặt cô vô cùng nhợt nhạt. Cô mím chặt môi, dằn lòng tự nhủ: "Thu Nguyệt, cố lên, vì anh, vì Hải Băng, mày nhất định sẽ chịu được mà". Sắp xếp đồ đạc xong, mẹ Thu Nguyệt nói:

-Thu Nguyệt, đi thôi con, sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi.

Mẹ cô lên xe trước, còn cô vẫn nán lại. Đứng đối diện với Lâm Phong và Hải Băng, Thu Nguyệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tươi cười nói:

-Mình sắp phải đi rồi, hai người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Và..._Thu Nguyệt cầm tay Lâm Phong và Hải Băng lên rồi đặt vào nhau: Và hai người cũng phải sống thật hạnh phúc.

Thu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong:

-Anh Phong, em chỉ có một người bạn thân là Hải Băng thôi, anh giúp em chăm sóc cô ấy nhé! Cả cậu nữa_Thu Nguyệt quay sang Hải Băng: Cũng phải quan tâm, lo lắng cho anh Phong đấy.

-Thu Nguyệt...Hải Băng vòng tay ôm bạn, mặc cho nước mắt không ngừng rơi. Một lúc sau, cô buông Thu Nguyệt ra, nghẹn ngào nói:

-Cậu cũng phải sống thật tốt, phải thường xuyên gọi điện cho mình.

Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu:

-Ok. Thôi mình đi đây, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.

Thu Nguyệt định quay đi, nhưng một giọng nói trầm ấm vang lên giữ cô lại. Lâm Phong vòng tay ôm cô vào lòng. Cái ôm nhẹ nhàng, đơn giản như một cái ôm từ biệt. Vậy mà vẫn làm trái tim cô len lỏi cảm giác ấm áp. Buông Thu Nguyệt ra, Lâm Phong nói:

-Thu Nguyệt, bảo trọng nhé!

-Vâng, anh cũng vậy.

Thu Nguyệt mở cửa ngồi vào xe, chiếc taxi từ từ chuyển bánh. Cô nhìn thấy trong gương chiếu hậu hình ảnh Lâm Phong và Hải Băng cầm tay nhau. Lâm Phong đưa tay lau những giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt Hải Băng. Hình ảnh ấy ngày một nhỏ dần, nhưng Thu Nguyệt vẫn như thấy rõ ánh mắt yêu thương và nụ cười nồng ấm khi anh nhìn Hải Băng. Bất giác, Thu Nguyệt cũng mỉm cười, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Mặc cho nước mắt đã không kìm được nữa mà lăn dài. Cơn chóng mặt ập tới làm Thu Nguyệt choáng váng, mất hết sức lực, phải gắng gượng trong một thời gian quá dài, cô thực sự không chịu nổi nữa. Mẹ cô vòng tay ôm cô vào lòng như sợ cô biến mất. Nằm trong vòng tay mẹ, cô thều thào nói:

-Cảm ơn mẹ vì đã giúp con giữ bí mật này. Giờ đây, con thấy hạnh phúc lắm. Vì anh ấy đã có thể đến nơi anh ấy thuộc về, sẽ không phải vì con mà quên đi hạnh phúc của chính mình. Như vậy con có thể yên tâm nhắm mắt rồi.

Mẹ cô bật khóc, lòng bà đau như cắt:

-Ôi...đứa con gái tội nghiệp của tôi. Con yên tâm đi, ở bên Mỹ có một bác sĩ có thể chữa được căn bệnh của con, nhất định con sẽ khỏi bệnh, ráng lên con nhé, vì mẹ, con đừng chết, con nhé!

Nước mắt rơi trên gương mặt tiều tụy của bà. Ở trước vô lăng, người tài xế cũng không kìm được xúc động. Thu Nguyệt nhắm mắt lại, ép nước mắt chảy ra. Trong cơn mê, cô như nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh, như nhìn thấy nụ cười nồng ấm của anh ngày đầu quen biết. Nhưng rồi tất cả hóa thành màu đen vô vọng.

Chiếc xe khuất bóng dưới con dốc cao, cơn mưa phùn lạnh lẽo một màu trắng xóa. Dường như đông đã về.

Không có nhận xét nào: