LIKE US ON FACEBOOK

HOT News

TIN TỨC MỚI

KỸ NĂNG CHO SINH VIÊN

TUYỂN SINH

THƯ GIẢN

THƯ VIỆN

ẨM THỰC

VIỆC LÀM CHO SINH VIÊN

» » Tôi Đã Sa Ngã Như Thế Nào

Cũng như bao bạn trẻ khác, bước vào cảnh cửa đại học, tôi cũng ấp ủ những ước mơ, hoài bão của mình, nhưng cuộc sống thật chẳng giống cuộc đời, không màu hồng, và rất khắc nghiệt. Tôi đã sa ngã, đã không còn giữ được bản tâm của chính mình. Tựa như mọi người vẫn thường nói vậy, có lẽ là “bản chất tốt nhưng dòng đời xô đẩy”. Đôi lời tâm sự ở đây, tôi xin gửi tặng tới tất cả những bạn trẻ với hi vọng có thể giúp các bạn tìm được cho mình một lựa chọn đúng đắn trong con đường phía trước. Hơn hết, với bản thân tôi thì đây là một cơ hội để tôi được nói ra tất cả những bế tắc, bức bối trong lòng mình.



Tôi Đã Sa Ngã Như Thế Nào?
Vâng, trước khi trở nên như bây giờ, tôi vẫn thường tự hào với mẹ và người yêu rằng dù có thể tôi không tài giỏi, nhưng tôi là một chàng trai không tệ. Tôi không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc lô đề và cũng không gái gú linh tinh. Khi mà bên tai tôi vẫn văng vẳng những lời nói của mẹ, mỗi khi kể về ai đó quanh tôi vì nghiện hút, cờ bạc mà nợ nần, trộm cắp, gây ra bao chuyện thương tâm. Tôi cũng tự nhủ rằng mình không thể như vậy, càng không hiểu những tệ nạn đó có gì hay ho mà người ta cứ đâm đầu vào.
Khi lên đại học, được sống tự do, không có bố mẹ quản lý, tôi vô cùng thích thú. Năm thứ nhất qua đi, tôi dành phần lớn thời gian để tham gia công tác đoàn, sinh viên tình nguyện và đi làm thêm. Mọi thứ đều khá ổn, khi nhắc đến tôi, dù không hợp tính, nhưng bố vẫn có chút gì đó tự hào. Vì có một cậu con trai cầu tiến, ngoan ngoãn.
Chỉ là tôi không mấy chú tâm vào học tập, bởi ngôi trường tôi theo học, là nguyện vọng 2. Chắc hẳn mọi người hiểu ý nghĩa của điều đó chứ? Đúng vậy, tôi không hề thích ngành nghề, cũng như ngôi trường tôi đang học. Tất cả chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ, vì không muốn phải ở quê ôn thi lại.
Đầu năm học thứ 2, tôi đã đăng ký thi lại đại học, với biết bao hy vọng, sẽ được như ý nguyện, vào một ngôi trường ở nội thành. Nhưng đáng tiếc, vì không ôn luyện chăm chỉ, kết quả thi lần này của tôi còn tệ hơn lần trước. Tuy vậy, tôi vẫn xin nghỉ hết mọi hoạt động, và quyết tâm rời khỏi ngôi trường mà tôi không có cảm tình này. Để lại nguyện vọng 2 vào một trường dân lập, có ngành học mà tôi yêu thích. Tất nhiên lần này tôi đã trúng tuyển, và dù không muốn bố mẹ tôi vẫn đồng ý cho tôi theo học. Chỉ là sau một cuộc nói chuyện với cậu, người mà tôi kính trọng nhất, tôi đã thuận theo mọi người trở về trường tiếp tục học tập. Nhưng với kết quả học tập bết bát của năm thứ nhất, và cảm giác khó chịu trong lòng, tôi đi học mà chỉ như một thủ tục bắt buộc, kiểu như cố gắng để ra trường cho xong vậy.

Rồi bi kịch đã tới với tôi, bắt đầu những ngày tháng mà tôi muốn quên đi nhất trong cuộc đời này. Học tập không chuyên cần, tôi dành khá nhiều thời gian cho việc làm thêm. Nhưng vì nhút nhát, năng lực không đủ, nên dù cố gắng thì những công việc mà tôi làm đều thất bại, đổ vỡ, và bị bố mẹ phản đối kịch liệt.
Quá chán nản, trở về phòng tôi vùi đầu vào đọc truyện, muốn quên đi ngày tháng. Tới mức ngay cả người yêu của mình tôi cũng không mấy quan tâm. Cho tới một ngày hai đứa cãi nhau, chia tay, tôi mới biết được cô ấy đã có tình cảm với người khác. Vâng, người con gái mà tôi vẫn luôn tự hào, và yêu thương đã thay đổi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù ban đầu cô ấy đã đồng ý sẽ quay lại. Nhưng tới đầu năm thứ 3, khi mà bản thân tôi đã có những hành động ấu trĩ, trẻ con, khiến cô ấy mệt mỏi, chán nản, thì cuộc tình của chúng tôi đã không sao hàn gắn lại được nữa.
Học tập bết bát, thất bại trong công việc, và ngay cả người con gái mình yêu thương nhất cũng bỏ đi. Tôi buồn chán, đau khổ, suốt mấy tháng trời, tôi như phát điên, vứt bỏ hết thảy cái gọi là sĩ diện để níu kéo. Nhưng cách xử sự của tôi là đi ngược lại với suy nghĩ, sự ghen tuông khiến tôi càng cố gắng, lai càng đẩy hai đứa cách xa nhau hơn. Cuối cùng tôi đã mệt mỏi, đã chấp nhận sự thật. Tôi tự lừa dối bản thân rằng tôi không còn yêu người đó nữa. Tôi chơi bời cờ bạc suốt ngày đêm, và hoàn toàn bỏ bê học tập. Để xoa dịu vết thương trong lòng, tôi tìm đến những cô gái khác để tán tỉnh, yêu đương, nhưng tất cả đều sớm đi đến kết thúc. Làm tổn thương những cô gái khác không khiến tôi vui vẻ, nhưng đã cho tôi một trái tim chai xạn với chuyện tình cảm. Tình yêu đến tôi không mong đợi chi, tình yêu đi tôi không hề nuối tiếc…
Cờ bạc nhiều, rồi, tôi đâm ra nợ nần, cắm thẻ. Ngay cả tiền học đều dùng hết vào vui chơi, đến ngày nộp học phí thì lại vay mượn. Thiếu tiền, tôi lại lao vào lô đề, từ chơi nhỏ tới chơi lớn. Cứ thế cho tới ngày hôm nay tôi chợt nhận ra mình đã mang trên người số nợ khổng lồ. Nhưng tôi không dám cũng chẳng thể kể với ai hết. Vì dù đã khánh kiệt, tôi cũng không muốn để bố mẹ biết, bên ngoài gây họa thế nào, cũng không được họa tới người thân. Đó là một quan điểm sống mà tôi luôn tuân thủ.
Sai lầm, đã sai lại càng sai thêm, hết thảy đã khiến tôi sa ngã hoàn toàn. Giờ đây, tôi vô cùng hối hận, muốn làm lại từ đầu. Nhưng hàng tháng trả tiền lãi, rồi số nợ cứ không ngừng tăng lên khiến tôi như một bệnh nhân ung thư, phải hóa trị liên tục để duy trì sự sống. Chỉ là cuộc sống ấy bế tắc, bức bối, và mệt mỏi tới mức phát điên. Lúc này cũng không có người con gái nào ở bên cạnh tôi nữa, nhiều lúc chỉ muốn được ôm ai đó mà khóc lên, nhưng hết thảy đều không thể.
Ngày hôm nay khi ngồi viết những dòng tâm sự này thì tôi đang bị ốm, có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều. Muốn thoát ra khỏi bế tắc mà không được. Mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn khiến nhiều lúc tôi muốn buông xuôi, muốn mình không còn tồn tại nữa.
Nhưng trốn tránh là hèn nhát, và gia đình tôi sẽ ra sao nếu tôi làm vậy, hậu quả thật không sao tưởng tượng hết được. Vì thế tôi chỉ có thể tiếp tục, không ngừng cố gắng suy nghĩ, tìm cách để thoát ra.
Tôi không biết những người chơi cờ bạc, lô đề suy nghĩ ra sao? Nhưng với tôi lúc này tôi thật sự chán ghét chúng. Nếu có thể tôi nguyện từ bỏ, không bao giờ đụng đến nữa. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có thể có việc làm, có một cuộc sống yên bình, ai sẽ lại nguyện phá hỏng mọi thứ để lao đầu vào những thứ tệ nạn đáng nguyền rủa như thế?
Các bạn à, ai cũng sẽ có những sai lầm, thất bại trong cuộc sống, nhưng chúng ta đều cần phải có cho mình một lựa chọn, hoặc là sa ngã, buông bỏ cố gắng, hoặc là đối mặt và tiến lên.
Xin chúc tất cả mọi người đều sẽ thành công, và tìm được cho mình một con đường đúng đắn để bước đi. Và hãy nhớ mỗi khi các bạn định buông xuôi, và sa ngã, hãy nhìn vào những người như tôi, rồi dừng lại. Vì ở trong cuộc sống mà bạn chỉ giống như cặn bã của xã hội, thì đó chính là một địa ngục, mà chúng ta không sao thoát ra được.
Cảm ơn các bạn vì đã lắng nghe tôi – một kẻ sa ngã!

Không có nhận xét nào: